Ăn xong tôi cảm thấy hơi nóng và khô nên muốn mua một chai nước uống để giải khát một chút.Sau nhiều lần lựa chọn, cuối cùng tôi đã chọn được món đồ uống quen thuộc - trà mật ong nhài.
Trở lại lớp học, tôi đặt nó cạnh bàn và muốn suy ngẫm về cuốn sách.Tuy nhiên, nhìn đồ uống trên bàn, tôi cảm thấy hơi bất an và đầu óc quay cuồng.Nhấc ly rượu lên và nhấp một ngụm. Nó có vị hơi ngọt và dư vị êm dịu nhưng vẫn có hương vị quen thuộc đó.Những thức uống tôi thường xuyên uống trong suốt ba năm cấp 3 vẫn còn mang theo những kỷ niệm của năm tháng.
Tôi vội vàng mở album ảnh trên điện thoại, lục lọi ký ức đã qua và tìm thấy một bức ảnh từ ba năm trước.Trong ảnh có một lớp học trống, một người cô đơn, một chiếc bàn quen thuộc và một chai trà mật ong hoa nhài.Cảnh tượng này rất giống hoàn cảnh của tôi lúc này.
Những bức ảnh bụi bặm kể lại câu chuyện của ba năm trước và ghi lại những năm tháng không thể chịu đựng đó.
Ba năm trước, vào ngày 8 tháng 7, một chàng trai thất bại lẻn về lớp học cũ với trái tim cô đơn, một chai nước và một cuốn sách. Anh không thấy gì ngoài sự trống rỗng, im lặng và hoang tàn. Anh cảm thấy sự đấu tranh, ồn ào và hòa bình trong quá khứ đã bị bụi thời gian chôn vùi, bị gió thời gian thổi bay thành từng mảnh và bị nuốt chửng bởi sự im lặng chết chóc của thời gian.Chiều hôm đó, tôi ngồi vào chiếc ghế cũ, chạm vào chiếc bàn quen thuộc, lặng lẽ đọc suốt hơn hai tiếng đồng hồ cuốn sách “Một mình bước đi trong tự do” với hy vọng tìm được chút tự do, ổn định bản thân. Cuối cùng, tôi không tìm được nơi nào để an nghỉ tâm hồn bất an của mình.
Ba năm sau, ngày 8/6, một ngày đặc biệt không thuộc về tôi, tôi vẫn cô đơn trong lớp học trống vắng, nhưng thầm nghĩ về cậu bé ngày xưa, lòng thấy hơi buồn.Buồn cho chàng trai cô đơn ấy, buồn cho khoảng thời gian đau khổ ấy, buồn cho trái tim cô đơn ấy.Hóa ra lúc này tôi vẫn chưa buông tay. Dù tâm hồn tôi không còn bồn chồn nhưng tôi vẫn chưa tìm được nơi nào để nghỉ ngơi.
Uống lại trà mật ong nhài, vị ngọt đọng lại ở đầu lưỡi, lan tỏa trong cổ họng.Trà mật ong không có vị đắng, chỉ hơi ngọt nhẹ mà vừa phải.Ngày đặc biệt này không cần phải cay đắng, cũng không cần quá nhiều ngọt ngào. Tôi chỉ mong đợi một chút ngọt ngào.
Nhìn ly trà mật ong trên bàn, tôi ngỡ luôn có những thứ gói gọn thời gian trôi qua, mang theo những kỷ niệm xa xôi.Thỉnh thoảng mở ra, có thể hơi ủy mị nhưng có thể nếm được một chút vị ngọt.Đứng đằng sau thời gian đó, tôi tin rằng khi thời gian ngăn cản, vết thương cuối cùng sẽ hóa thành hổ phách.