Dưới bầu trời trong xanh, bên dòng sông, trong rừng rậm và trong sương mù, mọi người đang vui đùa.Đôi má đơn giản, nụ cười rạng rỡ và tiếng reo hò vang vọng bên tai.
Tôi nhìn thấy Con mắt sông Hoàng Hà sâu sắc trên bảng vẽ của họa sĩ; người viết đang lớn tiếng kể lại sự vĩ đại của sông Hoàng Hà; và đứa trẻ nằm trong vòng tay của mẹ.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn lóe lên, hình ảnh bắt đầu run rẩy kịch liệt.Mắt trẻ không còn trong nữa. Chúng thoát khỏi vòng tay mẹ và dang rộng chân để hái những bông hoa tươi và những ngọn cỏ non.
Những tiếng chuông đập thình thịch nổ tung trong tâm trí tôi và cứ vang vọng mãi.Tầm nhìn của tôi mờ đi...
Dần dần và trong một khoảng thời gian không xác định, tôi mở mắt ra. Không có trẻ em, không họa sĩ, không nhà văn.Chỉ có cỏ trơ trụi và những thân cây bị cắt cụt.Những cơn gió mạnh thỉnh thoảng lại hú lên và thổi vào má tôi, như thể có thứ gì đó đang gầm thét.Khi tỉnh dậy, tôi bình tĩnh lại và nhận ra mọi thứ đều là tội lỗi.