Thời gian đã mất, nỗi buồn không thể nguôi ngoai
Trong một đêm yên tĩnh, tôi ngồi một mình trước cửa sổ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi buồn khó tả.Quãng thời gian tươi đẹp ấy giờ đã lặng lẽ trôi qua, chỉ còn lại những hồi ức vô tận và nỗi nhớ nhung sâu lắng.
Tôi nhớ khi còn nhỏ, mỗi đêm hè, gia đình chúng tôi thường ngồi ngoài sân, nghe tiếng ve kêu, ngắm sao và trò chuyện.Lúc đó chúng ta vô tư như thể cả thế giới đều thuộc về mình.Tuy nhiên, theo thời gian, những khoảng thời gian tươi đẹp đó không còn nữa mà thay vào đó là áp lực cuộc sống và sự bất lực của hiện thực.
Tôi cố gắng tìm kiếm những khoảng thời gian đã mất đó nhưng lại phát hiện chúng đã bị dòng thời gian cuốn trôi từ lâu không còn dấu vết.Tôi chỉ có thể sống đi sống lại những khoảnh khắc đẹp đó trong ký ức mà cảm thấy buồn bã không thể tả.
Có người cho rằng đa cảm là một thứ tình cảm xa hoa vì nó cần thời gian để lắng đọng và cộng hưởng tinh thần.Nhưng trong tình cảm đa cảm này, tôi tìm thấy tình cảm chân thật nhất sâu thẳm trong trái tim mình.Những khoảng thời gian đã mất đó dù không thể lấy lại được nhưng chúng sẽ đọng lại mãi trong ký ức tôi và trở thành kho báu quý giá nhất trong cuộc đời tôi.
Có lẽ đa cảm không phải là một cảm xúc tiêu cực mà là sự hiểu biết sâu sắc và trân trọng cuộc sống.Nó khiến chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc trước mắt nhiều hơn và biết thêm về cách yêu, cách sống.Trong nỗi buồn, chúng ta học cách trưởng thành, học cách mạnh mẽ và học cách đối mặt với nhiều thử thách khác nhau trong cuộc sống.
Thời gian đã mất và nỗi buồn không thể cứu vãn có thể là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta.Chúng khiến chúng ta biết trân trọng, biết ơn và biết trân trọng cuộc sống.Cầu mong tất cả chúng ta tìm thấy sự bình yên và vẻ đẹp của riêng mình trong nỗi buồn này.